Lỡ lời - Truyện ngắn của Nguyễn Hồng

Comments · 419 Views

Khải nói qua điện thoại, từng chữ một nhả chậm. Tôi đọc được sự nhát gừng lẫn hơi thở đứt quãng, kiểu như đang nói thì đột nhiên muốn dừng lại. Không hẳn là ngập ngừng mà như thống kê giải đặc biệt theo năm bướ

Khải nói qua điện thoại, từng chữ một nhả chậm. Tôi đọc được sự nhát gừng lẫn hơi thở đứt quãng, kiểu như đang nói thì đột nhiên muốn dừng lại. Không hẳn là ngập ngừng mà như thống kê giải đặc biệt theo năm bước hụt hơi, không muốn đi đến cùng nữa. Từ chữ đầu cho đến chữ cuối mệt nhọc kéo rê dễ cả ngàn cây số. Kể cả tên tôi, Khải cũng gọi bằng sự mệt nhọc. Tôi nín thinh đoán đợi.

 

Nếu khó khăn đến vậy sao Khải không chọn nhắn tin nhỉ. Muốn gì cứ gõ thành chữ, gửi phát, thấy không hợp lý nữa thì thu hồi. Facebook hay Zalo đều có thể thực hiện lệnh thu hồi tin nhắn như nhau. Chẳng phải lấn cấn gì cả. Kể cả khi tin nhắn gửi đi đã được đọc, thống kê giải đặc biệt theo năm thu hồi tin nhắn cũng như thu hồi chút tình cảm bị lỗi. Chẳng sao cả. Không ai muốn đọc sự đã rồi trong lời yêu mệt nhọc. Tôi cũng thế. Cảm giác như vừa ăn xong mù tạt. Vừa bị động vừa tủi.

 

Khải đã chọn nói để bắt đầu (hay là Khải cao tay, đánh đòn tâm lý, phụ nữ yêu bằng tai). Thôi kệ. Tôi vẫn cứ thích nghe Khải nói. Hùng hồn và nhiều lý lẽ. Nhất là lúc tranh luận chuyên môn, tôi nhìn vào mắt Khải đoán sự rành rọt, xương quai hàm bạnh ra khi hăng tiết thống kê giải đặc biệt theo năm cãi cho hết ý, đôi bàn tay nắm chặt vì xúc động hay nhắm mắt lặng yên khi rơi vào trạng thái bị kích động mạnh.

 

Khải trong tôi là thế, ít có sự lưng chừng. Bây giờ tôi không nhìn thấy Khải, hình ảnh Khải trước mặt là do tôi tưởng tượng. Là một Khải khác. Sự dấn thân đâu mất. Điện thoại được áp chặt vào tai, mắt nhắm hờ, không gian tĩnh đến mức nếu tôi có ngọ ngoạy ở bên này thì sự chuyển động không khí chỗ tôi cũng có thể truyền ngay sang Khải. Tôi chưa giấu Khải được điều gì to tát cả. Có lần Khải bảo, chỉ cần nghe hơi thở thôi, anh cũng đoán được tâm trạng em. Tôi vẫn thống kê giải đặc biệt theo năm nghĩ là Khải chém gió cho vui. Nhưng hầu hết là Khải trúng. Những buồn vui không đầu không cuối, nó thuộc vào cảm giác, tôi chưa thể gọi tên thì Khải đã đọc được rồi.

 

Nhưng tôi vừa thở. Một hơi thở ngắn vì đã được nén chặt lại. Khải đã không đọc được gì. Tôi an tâm với thế giới của tôi hiện tại, có hơi lộn xộn và lúng túng chút xíu nhưng không sợ bị Khải bắt bóng. Đám nắng lích rích xung quanh chỗ tôi ngồi. Tháng mười cả gió. Là gió heo may. Cái lạnh dễ mà ướp đông luôn cả nắng, hanh hao rõ ràng như có thể cầm được. Tôi áp tay lên má. Nóng bừng. Cũng nhờ là đang ở bên kia máy, Khải chẳng thể nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn xoáy thống kê giải đặc biệt theo vào tôi. “Sao thế, xấu hổ hả”. Là tôi tưởng tượng ra thế. Tôi vẫn đang một mình. Chỉ có sự im lặng đông cứng. Tôi sợ Khải thấy tôi im lặng lâu quá mà bỏ cuộc nên giật mình, nói như cướp lời.

 

Tôi đáp lời Khải. Vô thức. Tiếng dạ nhỏ, thật nhỏ. Nhưng chắc là Khải đã nghe được. Là tôi đoán thế trong sự im lặng rộng rãi. Gió to quá. Lại thổi ngược. Luống cuống. Tôi lại sợ Khải chưa nghe thấy gì nên định nói thêm. Lần này sẽ dạ to hơn, rõ hơn, có khí thế hơn thống kê giải đặc biệt theo năm nhưng điện thoại đã rung những tiếng tút đều.

 

Tôi đợi một khác lạ nào đó từ Khải, chút lúng túng chẳng hạn. Thì ra là Khải lỡ lời. Sản phẩm lỗi bị thu hồi tắp lự. Nói hay viết thì cũng thế thôi. Khải không biết tôi đang như thế nào cả. Chỉ nắng gió biết tôi vừa ngoảnh lại phía sau. Bữa ấy nắng nhiều. Gió cũng nhiều. Không có Khải. Từng chữ một rơi như lá khô, tôi muốn gom hết lại. Gió mỗi lúc một mạnh, hất buốt lạnh vào tôi. Thôi vậy... Tôi chậc lưỡi, rỗng không trước gió. Riêng điều này tôi chắc chắn Khải không thể đoán ra.

Comments